I
Cha Piô không bao
giờ đọc báo, xem truyền h́nh, hay nghe phát thanh.
Ngài nói, "Tôi phải tách biệt ḿnh ra khỏi thế
gian và những phù hoa của nó." Ngài không bao giờ
mở một cuốn sách nào, ngoại trừ sách kinh,
phúc âm, sách lễ, và Kinh Thánh. Nhưng ngài luôn luôn am
tường mọi sự.
Sự lưu
tâm đến các linh hồn là điều chính yếu
của ngài. Ngài dành nhiều giờ cho việc giải
tội, hướng dẫn đệ tử và các nhóm
cầu nguyện, và xúc tiến chương tŕnh bệnh
viện. Mỗi sáng, vào lúc 2g30 ngài thức dậy
để cầu nguyện cho hàng ngàn lá thư từ
khắp nơi trên thế giới gửi cho ngài. Ngài dâng
lễ vào lúc 5g sáng và chấm dứt vào lúc 6g, sau đó
ngài phân phát Ḿnh Thánh và nghe xưng tội mà không ăn
sáng. Sau khi giải tội xong, ngài trở về pḥng,
đi qua dẫy hành lang hẹp với những
người đau yếu đang chờ đợi
để được nh́n thấy ngài, xin ngài chúc
lành, hay hôn tay của ngài.
Mọi
người trong tu viện đều băn khoăn
về một điều--làm thế nào ngài có thể
sống mà ăn rất ít. Khi sức khỏe cho phép, ngài
xuống pḥng ăn cùng với anh em trong ḍng, nhưng
điều đó chỉ có nghĩa tượng
trưng, v́ ngài chỉ dùng một vài gờ ram thực
phẩm mỗi ngày, và chỉ có một lần trong ngày.
Một trong
những tu sĩ phát biểu, "Tôi không hiểu làm sao
một cơ thể thiếu dinh dưỡng có thể
làm những công việc nặng nhọc như
vậy."
Một tu sĩ
bạn đồng ư, "Tôi cũng không hiểu.
Nhưng dáng vẻ bên ngoài của ngài cho thấy không có
ǵ là thiếu dinh dưỡng cả. Ngài trông có vẻ to
con là đàng khác."
"Đúng
vậy, nhưng bữa tối của ngài chỉ có
một ít rau, hoặc cá hoặc phó-mát, và nửa ly
rượu hay một ly bia. Ngài không bao giờ ăn
thịt hay thức uống nào khác ngoại trừ
những ǵ đă có sẵn trong bếp."
"Rất
đúng, và nếu không có rau th́ ngài ăn trứng và
khoảng một muỗng ḿ 'macaroni' hay cơm, một
miếng bánh ḿ, và ít trái cây, như trái vả chẳng
hạn."
"Thật
không thể tin nổi."
"Vào
những ngày nóng bức, khi làm việc ngài đem theo
một ly nước lạnh."
Một trong
những linh mục cười khúc khích. "Các cha
biết là có khi ngài mở một chai bia và trước
nửa đêm th́ chai bia ấy đă hết sạch v́
ngài mở ra mời khách không?"
Mọi
người gật gù. "Nhưng thức uống ngài
thích nhất là nước chanh đường. Tôi
nghĩ là nước chanh làm dịu bao tử."
"Tôi nghe ngài
nói với một cha là ơn sủng lớn nhất mà
Chúa ban cho ngài là không bị ảnh hưởng bởi
việc ăn uống."
"Xuỵt,"
một linh mục lên tiếng. "Tôi nghe tiếng ngài
ho. Chắc là ngài đi giải tội."
Cha Piô xuất
hiện ở góc nhà. Ngài gật đầu chào hai linh
mục và tiếp bước. Vết thương
của ngài thực sự đau đớn khiến ngài
cảm thấy đi đứng không vững. Khi
đến được ṭa giải tội, ngài
thật vui mừng gieo ḿnh xuống ghế, bớt
đi sức nặng đè trên đôi chân sưng húp.
Một phụ
nữ Hoa Kỳ gốc Ái Nhĩ Lan đến từ
Nữu Ước đang đợi ngài và kể cho ngài
biết bà có hai đứa con gái, cả hai đều ly
dị và cả hai đều nghiện rượu. Bà
hỏi, "Con phải làm ǵ? Cả hai đứa nó
đều về ở với con."
Cha Piô gật
đầu thông cảm. Ngài nói, "V́ bà có ḷng nhân
từ, Mẹ Thiên Chúa sẽ can thiệp cho bà. Tôi khuyên
bà hăy đuổi các cô ấy về nhà của họ. Hăy
để họ chu toàn nhiệm vụ làm vợ và làm
mẹ."
Sau đó,
mắt Cha Piô sáng lên khi ngài nh́n thấy Nữ Bá
Tước Eleonora thuộc miền bắc nước
Ư. Có lần cô nói với ngài là cô muốn làm một
điều ǵ hữu ích cho đời, và ngài khuyên cô
thành lập Ḍng Nữ Tu Phanxicô Chiêm Niệm. Cô biến
dinh thự của cô thành tu viện và nhà ḍng mới này
trông coi các trẻ mồ côi. Sau đó nhà ḍng dời
về gần San Giovanni Rotondo trong quận lỵ Santa
Croce là nơi ḍng bắt đầu phát triển.
Ngài luôn vui
mừng khi thấy kết quả của những
người làm việc trong Giáo Hội. Ngài nghĩ
về Cha Dominic Labellarte, một linh mục triều
đă thành lập một tổ chức giáo dân nhằm
giảm bớt gánh nặng cho các linh mục trong công
việc mục vụ, giáo huấn và bảo quản,
để các ngài có thêm thời giờ thi hành các bí tích.
Lời khấn của họ là khó nghèo, khiết
tịnh, và vâng phục chỉ buộc có một năm,
và mỗi năm họ tuyên khấn lại để
được tự do lập gia đ́nh nếu họ
muốn thay đổi. Các thầy không mặc áo ḍng
đặc biệt, nhưng y phục đoan trang.
Số người gia nhập tổ chức của Cha
Dominic ngày càng tăng, và bây giờ họ trở thành nhóm
truyền giáo.
Có lần Cha
Dominic nói, "Khi tôi chán nản tôi lại nghĩ
đến những ǵ mà Cha Piô nói với tôi những
năm trước đây: 'Có công việc nào tốt lành
hơn là đưa các linh hồn về trước bàn
thờ Thiên Chúa? Cha không biết sự tốt lành là
kết quả của đau khổ và nước
mắt hay sao?"
Cha Piô tin
tưởng vào giá trị của sự đau khổ.
Cha nói, "Nếu người ta hiểu
được giá trị của sự đau khổ,
họ sẽ không t́m lạc thú, nhưng chỉ t́m
sự đau khổ."
Có lần ngài
nghe biết em ngài là Sơ Pia phải đau khổ khi
cố gắng sống thánh thiện. Ngài hỏi,
"Bộ nó không biết đi tu là để chịu
đau khổ sao?"
Các tu sĩ ḍng
Capuchin luôn lo lắng đến sức khỏe của
Cha Piô và cố giảm bớt gánh nặng của ngài.
Bây giờ ngài đă bảy mươi lăm tuổi và
không c̣n cử hành nghi thức Chầu Thánh Thể
mỗi chiều, mặc dù ngài vẫn quỳ cầu
nguyện trong gian cung thánh khi nghi thức này
được cử hành.
Sau khi hoàn
tất những nhiệm vụ buổi chiều ngài
trở về tu viện, dọc theo hành lang đầy
nghẹt người, kẻ th́ đứng,
người th́ quỳ, chờ đợi ngài đi qua.
Với những người ở Gargano, tu sĩ là h́nh
ảnh của sự thánh thiện. Cha Piô luôn luôn đáp
trả họ với ḷng thương mến, nhưng
ngài không thích bị ép buộc.
"Cha Piô,"
một người đàn ông gọi ngài. Ông ta chồm
người tới trước và nói thầm vào tai ngài.
Cha Piô nhăn mặt và lắc đầu.
Ông đi theo Cha
Piô năn nỉ, "Đó chỉ là một thỉnh
cầu quá nhỏ, thưa cha."
Cha Piô càu nhàu,
"Ông làm tôi nhức đầu," và ngài tiếp
bước.
Ở hàng lang
bên ngoài, một số phụ nữ đứng
đợi. Ngài mỉm cười với họ và chúc
lành cho họ, cũng có khi ngài nghiêm nghị khiển
trách.
Một phụ
nữ trung niên đứng gần đấy, mặt
của bà thật buồn thảm. Bà nói với ngài,
"Con không thể cầu nguyện được
nữa. Con bị mất đức tin." Bà cho
biết tất cả là v́ chồng bà nhảy xuống
giếng tự tử.
Cha Piô gật
đầu thông cảm. Ngài nói, "Nhưng bây giờ bà
phải nghĩ đến việc ǵn giữ linh hồn
của chính bà chứ."
Một phụ
nữ đến từ Stockholm chận Cha Piô lại
để cảm ơn ngài v́ đứa con của bà
đă lành mạnh. Nó bị ung thư năo và Cha Piô khuyên bà
hăy giải phẫu.
Bà nói với các
bác sĩ, "Nếu Cha Piô nói phải giải phẫu,
th́ tôi muốn như vậy. Mọi hậu quả tôi
sẽ chịu hết." Các bác sĩ ngạc nhiên v́
niềm tin của bà và đă thi hành cuộc giải
phẫu. Mọi sự đă xảy ra tốt
đẹp.
Sau nhiều
giờ dành cho việc cầu nguyện, Cha Piô tự cho
phép ngài được giải trí trong khu vườn
của tu viện. Những giây phút này không thực
sự là để nghỉ ngơi nhưng đúng
hơn đó là những khoảng cách giữa công
việc này và công việc kia, được thanh
thản khi dân chúng không c̣n bao quanh ngài. Trong lúc này, một
vài người được ưu tiên để nói
chuyện với ngài một cách tự do hơn.
Chờ
đợi ngài là một kỹ nghệ gia đến
từ Milan, ông thật bối rối. Ông thuộc
về gia đ́nh thiêng liêng của Cha Piô và trong một
chuyến đến tu viện trước đây ông
thưa với ngài: "Con không biết là nên rời
đây thứ Ba hay thứ Tư."
Cha Piô
đề nghị, "Sao con không ở lại đây và
thứ Tư hăy về?"
Nhưng sáng
thứ Ba hôm ấy trời thật đẹp nên ông
quyết định ra về. Trong khi lái xe ở Perugia
một bé gái lao vào xe của ông, và ông không kịp
dừng xe lại. Em đă tắt thở trên
đường đưa đến bệnh viện.
Cha Piô an ủi
ông và ngài tiếp tục đến với một
cảnh sát viên trẻ, cũng là một người con
thiêng liêng. Ông này buồn rầu v́ bị thuyên chuyển
về Sardegna.
Cha Piô nói,
"Với con cái Thiên Chúa th́ không có khoảng cách, và
nếu con cần đến cha, cứ gọi cho cha. Cha
sẽ đến đúng lúc."
Cha Dominic đi
lại gần, vừa lắc đầu vừa
cười. Ngài đưa cho Cha Piô một lá thơ
từ Hoa Kỳ. Ngài nói, "Cha nghe đây. Có một bà
muốn biết là bà ấy đă sai Thiên Thần Bản
Mệnh của bà ấy đến với cha, và thiên
thần ấy đă đến hay chưa?"
Cha Piô lắng
nghe một cách nghiêm trang: "Nói với bà ấy là thiên
thần th́ không giống như bà. Thiên thần th́
rất vâng phục, và khi bà sai thiên thần th́ ngài
đến ngay!"
Tối hôm
ấy, thật cách xa với San Giovanni Rontondo, một
phụ nữ lớn tuổi sống cô độc trong
một chung cư ở Ái Nhĩ Lan đi xuống
phố mua thức ăn. Khi trở về bà cảm
thấy đau yếu và chóng mặt. Bà ngồi xuống
ghế và than thở: "Cha Piô ơi, con biết là cha
ở xa đây lắm, nhưng xin cha sai người
đến giúp con."
Một lát sau,
hai cô gái ở trên lầu của chung cư đi
xuống pḥng bà và hỏi: "Bà gọi chúng cháu có
chuyện ǵ?"
|